[Dịch] Thế Giới Của Các Vị Thần

/

Chương 64: Trở lại Dolphin River

Chương 64: Trở lại Dolphin River

[Dịch] Thế Giới Của Các Vị Thần

Vĩnh Hằng Chi Hỏa

5.271 chữ

23-11-2023

Trở lại Dolphin River

Không bao lâu sau, xe ngựa dừng lại.

“Cậu chủ Hutton, đến Dolphin River rồi.” Giọng của người chăn ngựa truyền từ bên ngoài vào.

Hai thanh niên trẻ trên xe ngựa nhìn chằm chằm Valhein.

Valhein cười cười, ung dung xuống xe, Hutton cũng đi lên, nói: “Đi theo tôi, đừng để vào trong rồi lạc đường!”

Hai thanh niên kia lặng lẽ đứng phía sau Valhein.

Valhein đứng ở trước cửa, ngẩng đầu nhìn bảng gỗ quen thuộc và hình cá heo bằng bạc ở trên.

Valhein nhìn xung quanh, hai chàng trai vạm vỡ trông giữ hai bên là người cậu từng gặp trước đó.

Hai anh chàng vạm vỡ đó lập tức khẽ gật đầu, tỏ ý kính trọng.

Valhein cũng gật đầu một cái, sau đó đi vào trong.

Dolphin River vào ban đêm vô cùng náo nhiệt, bồi bàn bận rộn tới lui, Valhein quét mắt một cái, không nhìn thấy hai bồi bàn và bồi bàn trưởng mà lần trước cậu gặp.

Valhein bình tĩnh đi theo Hutton vào trong, bên tai thỉnh thoảng truyền đến những từ ngữ quen thuộc.

Salad.

“Ở đây, mời vào.” Hutton đứng lại trước cửa một phòng, bày ra tư thế mời một cách kiêu ngạo.

“Cảm ơn bạn học Hutton.” Valhein thoải mái đi vào trong.

Hutton tiến vào theo sau, hai anh chàng thanh niên đóng cửa lại, đứng ở bên ngoài.

Trong phòng có hai người đang ngồi.

Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi mặc áo choàng dài rực rỡ theo phong cách Ba Tư, màu sắc xinh đẹp, trên cổ đeo vòng vàng, trên cổ tay đeo vòng tay vàng, mười ngón tay thì có đến tám ngón đeo nhẫn đá quý, mặt nở nụ cười, trông hơi giống Hutton.

Một người đàn ông trung niên khác mặc áo choàng ngắn màu nâu đơn giản, làn da hơi vàng, đang nghịch dao găm một cách buồn chán.

Con dao găm nguy hiểm giống như một con chim nhỏ bay qua bay lại trong tay ông ta.

Vào giây phút hai người bước vào phòng, người đó nắm cây dao lại, quan sát kỹ Valhein, trong ánh mắt có chút chế nhạo.

Hutton giơ tay cúi người chào hỏi người đàn ông cầm dao, nói: “Chú Senit.”

Senit gật đầu nhẹ một cái, cười cười, không nói gì.

Valhein nhìn Senit một cái, nghi ngờ người này dùng tên giả. Vẻ ngoài của người này rất giống với người Ai Cập, không giống người Hy Lạp, trông giống như một trò chơi cờ Ai Cập.

“Bố, con đưa Valhein đến rồi.” Hutton cười ngồi xuống bên cạnh người đàn ông đeo vàng lấp lánh đầy người kia.

Người kia nhìn Valhein, cằm hơi gật một cái, nói: “Valhein đúng không? Mời ngồi. Tôi tên Harmon, là con của Astyanax.”

Valhein mỉm cười, vừa nghe cái tên của bố Harmon thì biết ngay là người này chuyên nói dối.

Không phải ai cũng có thể gọi cái tên Astyanax, ý nghĩa của cái tên này là người bảo vệ thành phố, hoặc là con của đại quý tộc, hoặc là tạo nên tiếng tăm lẫy lừng rồi thay đổi tên, ít nhất trong dòng họ từng có nhân vật nổi tiếng.

“Xin chào ngài Harmon.” Valhein bình tĩnh ngồi xuống.

Harmon nhíu mày, nhìn Senit ở bên kia một cái.

Senit từ từ ngồi thẳng người, thu lại cây dao, lạnh lùng nhìn Valhein.

Valhein cảm nhận được hơi thở khác thường trên người Senit, thậm chí có thể khiến tháp ma pháp của cậu cảm nhận được áp lực.

Chứng tỏ rằng dù đối phương không phải là chiến sĩ Thanh Đồng thì cũng có thể là hắc thiết chiến sĩ vô cùng mạnh khoẻ.

Valhein tiện tay cầm pho mát dê trong đĩa gốm, nói: “Nghe nói pho mát của Dolphin River không tệ. Vô cùng cảm ơn chú Harmon đã mời tôi đến đây ăn một bữa no nê.”

Nói xong, Valhein bắt đầu ăn ngay trước mặt ba người.

Mặt Hutton mang theo sự tức giận, sắc mặt Senit vẫn như cũ, Harmon cười ha ha một tiếng, nói: “Con trai, bạn học này của con chẳng giống như những gì con nói gì cả. Bố thấy cậu ấy rất thông minh, không giống kẻ ngốc.”

Trong đầu Hutton hiện lên dáng vẻ thê thảm khi bị đánh trong lớp hôm qua, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu ta chính là đồ ngốc!”

Valhein mỉm cười nói: “Hutton, chúng ta đã hứa là sẽ không gọi biệt danh này nữa, cậu cứ gọi thế này hơi quá đáng rồi đấy.”

Hutton tức giận nói: “Sao, cậu còn muốn ở đây đánh tôi sao?”

Hutton định đứng dậy, nhưng đã bị bố cậu ta nắm lại cánh tay, cưỡng ép kéo lại.

Harmon cười ha ha nói: “Valhein, cậu xem cậu khiến con trai tôi tức đến thế nào kìa. Tôi thấy người quá đáng không phải là nó, mà là cậu đấy.”

Harmon nói xong, cầm lấy ly rượu lớn từ từ uống một ngụm.

Valhein buông lỏng tay, nói: “Chú Harmon, lúc đó chú không ở đó, nếu chú ở đó chắc chắn sẽ giống như tôi. Dù sao lớp chúng tôi có một bạn tên Perus bị cậu ta bắt nạt đến thôi học, nếu tôi cũng thôi học, mặt mũi của các giáo viên trong Học viện Plato biết để ở đâu? Người biết thì biết Hutton đến Học viện Plato để học, người không biết còn tưởng cậu ta là gián điệp do Học viện Quý Tộc phái đến để ép học sinh của Học viện Plato thôi học đấy. Chú nói xem, chú Harmon?”

Harmon ngây ra một lúc, nhìn con trai mình một cái, rồi lại nhìn Valhein, hỏi: “Năm nay cậu mười sáu tuổi?”

“Mười sáu tuổi.” Valhein nói.

“Miệng lưỡi ghê gớm quá nhỉ.” Nụ cười trên mặt Harmon dần nhạt đi.

“Tôi chỉ nói sự thật thôi.” Valhein nói.

“Ở Ai Cập chúng tôi, người nói lời sai trái sẽ bị cắt lưỡi.” Mặt Senit thản nhiên nói.

“Ai Cập các chú thật khoan dung nhỉ, ở Athens chúng tôi, có lẽ đến đầu cũng không giữ được.” Valhein cười ha ha nói.

Trong mắt Senit loé qua tia sáng lạnh lẽo, Harmon từ từ đổ đi rượu vang trong ly, nhìn chằm chằm đôi mắt của Valhein, rồi từ từ đẩy ly rượu lớn ra giữa bàn.

“Chúng ta nói chuyện chính đi.” Harmon nói.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!